Mẹ cũng muốn được đi học
“Mẹ cũng muốn được đi học như con quá à!”. Đây là câu nói vui tôi hay nói cùng con vào mỗi buổi chiều muộn, khi nghe con tíu tít kể chuyện trường, chuyện lớp.
Nhà không có người đưa đón nên ngày nào con cũng nhập hội về muộn. Nhưng chàng trai nhỏ luôn vui vẻ, hoạt bát và tràn đầy năng lượng mỗi ngày tan trường. Con từ cậu bé nhút nhát ngày nào giờ đã mạnh dạn và tự tin, lém lỉnh hơn rất nhiều. Mỗi ngày đi học là một ngày vui, vui đến nỗi nhà có việc phải nghỉ học một hôm là bạn nhỏ lại khóc đòi đi học. Tôi cảm thấy thật hạnh phúc vì mình đã chọn được “ngôi nhà Hoa hồng đỏ” cho con, để tuổi thơ con luôn rực rỡ sắc màu và tràn ngập tiếng cười.
Hoa hồng đỏ với con như ngôi nhà thứ hai nơi có những người mẹ hiền, những cô giáo nhỏ với trái tim bao la. Nhớ những ngày đầu chọn trường mầm non cho con, như những người mẹ khác, tôi cũng đắn đo, suy nghĩ về việc nên chọn cho con một môi trường như thế nào vì độc tuổi mầm non rất quan trọng đối với sự phát triển của trẻ. Thế nhưng dường như mọi lo lắng đều tan biến khi tôi đến thăm trường và gặp các cô. Tôi biết đến Hoa Hồng Đỏ thông qua lời giới thiệu của một người chị, ấn tượng đầu tiên qua lời kể về cô hiệu trưởng, một người nhiệt huyết và dành tất cả trái tim cho giáo dục mầm non. Được gặp cô, nhìn thấy khuôn mặt phúc hậu, nụ cười của một người bà dành cho các cháu, tôi đã quyết định ngay đây là nơi sẽ nuôi dưỡng tâm hồn trẻ thơ của con, cho con thật nhiều kỷ niệm đẹp đầu đời.
Vậy là cũng đã 03 năm kể từ ngày đầu tiên đi học của con. Con giờ đây đã là chàng trai “cuối khóa”, sắp sửa chuyển sang một trang mới trong hành trình khám phá và học hỏi. Và trên hành trình con đi, con luôn có hành trang là tình yêu thương của gia đình và các cô. Các cô cho con những trải nghiệm thật vui, dạy con những điều hay, luôn bên con như một người bạn nhỏ. Mỗi ngày tôi lại như được cùng con sống lại tuổi thơ khi nghe con kể về cô và các bạn vào tiết mục kể chuyện đêm khuya trước giờ đi ngủ. Con rất thích kể chuyện đi học, niềm hạnh phúc của một người mẹ chỉ có thế!
Tôi có một tật xấu, luôn muốn chàng trai nhỏ là của riêng mình, mẹ là mặt trời duy nhất của con, là người “đẹp” nhất đối với con. Thế nên, tôi hay đùa với con “Mẹ với cô, ai đẹp hơn nè?” Câu trả lời của bạn nhỏ luôn là “Mẹ và cô đẹp bằng nhau”. Tôi mỉm cười, hiểu rằng chàng trai của mình đã lớn, và yêu thương “hai người mẹ” như nhau. Những người mẹ của con ở trường, xứng đáng được trân trọng và yêu thương. Các cô chăm sóc các con như những người mẹ thật sự, ân cần, trìu mến, kiên nhẫn giải thích khi dạy dỗ, uốn nắn những cô cậu đang độ tuổi nghịch ngợm. Tôi thường hay nói vui với các cô: “Cô hay thật, chị mà chăm nguyên đàn con như vậy chắc bị stress lắm”. Cô chỉ cười và đôi mắt ánh lên niềm vui. Tôi nhìn thấy niềm vui của lòng yêu nghề, yêu trẻ.
Lớp con có cô giáo nhỏ, dáng người nhỏ nhắn, nhưng cô luôn tỏa ra năng lượng rất tích cực, lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết và tình thương. Việc chăm sóc các bé ở độ tuổi mầm non cần rất nhiều thời gian, tỉ mỉ và cũng không ít áp lực. Nhưng mỗi ngày đưa con đến lớp, tôi luôn thấy các cô nở nụ cười thật tươi đón con, một nụ cười của những người mẹ hiền. Công việc của cô rất vất vả, mỗi ngày đều dồn hết tình yêu và năng lượng chăm các con, chơi cùng các con, dạy các con. Và sau giờ làm việc, thời gian đáng ra phải dành hết cho gia đình nhỏ của riêng mình, cô lại thức đêm mày mò, tìm tòi những trò chơi mới, thiết kế bài giảng sao cho các bé hứng thú nhưng vẫn truyền tải được thông điệp, nội dung cần thiết; để qua mỗi giờ chơi, các bé lại có thêm nhiều kiến thức về cuộc sống, về thế giới xung quanh. Tôi rất thích trò chuyện cùng cô, để cảm nhận lửa nghề, để cảm nhận tình yêu công việc và tình yêu với đàn con nhỏ của cô. Đôi lúc tôi như được tiếp thêm niềm tin và sức mạnh, sự an tâm để cống hiến cho công việc; bởi tôi biết rằng, ở trường con đã có những người mẹ thứ hai chăm sóc.
Cảm ơn Hoa Hồng Đỏ, cảm ơn cô Thu, cô Phước, cô Minh, cô Sáu, cô Dung và rất nhiều những người mẹ hiền khác đã luôn quan tâm, chăm sóc và yêu thương các con. Mến chúc các cô luôn mạnh khỏe và vững bước trên sự nghiệp trồng người, chăm những mầm cây nhỏ. Mỗi ngày đều muốn nói cảm ơn các cô, nhưng có lẽ đặc tính ít khi nói lời yêu thương của người Việt vẫn còn trong tôi, nên nhân dịp 20/11 mới mạnh dạn có đôi lời gửi đến các cô. Kính chúc Hoa hồng đỏ luôn có nhiều bông hoa rực rỡ và tỏa ngát hương và luôn là ngôi nhà thứ hai của các con.
Trân trọng cảm ơn.
Người mẹ nhỏ.
Mẹ bé Gia Phúc, lớp Lá 3 điểm 3, NH 2019-2020