Có một ngày, tôi muốn tìm lại chính mình sau bao thăng trầm trong cuộc sống. Tôi đã lang thang đến Nhà Văn Hóa Thanh Niên xem triển lãm tranh của nhiếp ảnh gia Nguyễn Á. Những bức hình sống động về cuộc sống của người khuyết tật đọng lại mãi trong tôi! Ở đó, tôi thấy họ, những người khuyết tật với hình hài nguyên vẹn, bởi ý chí kiên cường chính là đôi chân của họ, nghị lực phi thường chính là đôi tay của họ, ước mơ luôn vươn đến một tầm cao là “cửa sổ tâm hồn” họ … Tôi đã thấy mình là người khuyết tật!
.JPG)
Một ngày đẹp trời, tôi đã đến thăm “thiên thần không đôi chân”, “nick name” của Thảo, cô gái mắc bệnh xương thủy tinh. Tôi đã đề nghị em nên đổi thành “thiên thần không đôi cánh”, bởi em không những không đôi chân mà còn không đôi tay, nhưng ý chí của em là đôi cánh giúp em bay xa, thật xa. Em không thể đi mà phải lăn. Em lăn từ giường sang xe lăn (trước khi lăn còn nhớ tắt quạt để tiết kiệm điện.), từ xe lăn vào nhà vệ sinh mà không cần sự giúp đỡ của ai. Em tự học vì không thể đến trường nhưng em đã là cô giáo cho rất nhiều em ở ấp Ràng, xã Trung LậpThượng, huyện Củ Chi, nghe các em gọi em là “cô Ba” một cách thân mật và kính trọng, tôi thán phục! Nhìn em tươi cười, không di chuyển mà điều khiển được một chương trình từ thiện thăm hỏi người già neo đơn tại nhà an dưỡng Ba Thương, tôi nao lòng nghĩ đến bao “cậu ấm cô chiêu” không bao giờ bước đi bằng đôi chân của chính mình!
Một người bạn đưa tôi đến quán café sách “Đời rất đẹp” tại hôi quán của những người khuyết tật. Một em khiếm thính đưa thực đơn cho tôi bằng hai tay, em mỉm cười thay cho lời mời, gật đầu chào thay cho lời cảm ơn. Chợt nhớ đến những lần tôi phải lượm tiền thối lại được đặt trên bàn (chứ không được đưa tận tay), tôi cảm ơn (vì đã thành thói quen) mà không được đáp trả bởi nhân viên siêu thị “không thích nói”!
Bỗng dưng tôi nghĩ: ”Thế nào là người khuyết tật?”
Tôi đọc được một định nghĩa ở Bách khoa toàn thư Wikipedia rằng: Người khuyết tật là người có một hoặc nhiều khiếm khuyết về thể chất hoặc tinh thần, mà vì thế gây ra suy giảm đáng kể và lâu dài đến khả năng thực hiện các hoạt động sinh hoạt hàng ngày.
Tôi bâng khuâng: “Dường như lắm người suy giảm đáng kể khả năng thực hiện các hoạt động sinh hoạt hàng ngày lại không phải là người khuyết tật!”.
Tiếc lắm thay!
Tôn Nữ Thu Trang